Tin tức

GÓC HOÀI NIỆM CỦA NHỮNG GAME THỦ THẾ HỆ 8X 9X

Bài viết này mình copy từ page Reply 1990 – Hồi ức thế hệ cuối 8x và 9x đời đầu với mục đích chỉ muốn lưu trữ để khi buồn lại lấy ra đọc xem như một hồi ức đẹp. Bạn có thể xem bài viết gốc tại đây

hoi uc game thu

THANH XUÂN CỦA GAME THỦ

“Bây giờ, tôi có 1 chiếc điện thoại có thể lưu cả ngàn vạn tin nhắn. Nhưng lại ko tìm được ai để cùng nhắn tin nữa rồi…”. Một câu nói cũ nhưng khá nổi tiếng trên mạng, có lẽ xuất phát từ một anh chàng nào đó bất chợt thở dài cảm khái cho cả 1 thời thanh xuân đầy nuối tiếc.

Thanh xuân của game thủ cũng vậy. Đối với thế hệ 8x – những đứa trẻ ngày ấy, bây giờ đã đủ để coi là trưởng thành, thì thời gian đó không có nhiều thú vui như bây giờ. Tôi vẫn còn nhớ có 1 thời người ta điên cuồng với hip hop, với nhạc rap, coi đó là 1 thú chơi thời thượng. Lại có một nhóm những bạn trẻ có điều kiện hơn đam mê với pa-tin, sắm những đôi giày đắt tiền để thỏa mãn đam mê lướt vi vu trên sân trượt. Đại trà hơn, người ta đắm mình vào những môn thể thao đá bóng, võ thuật, cầu lông…

Chỉ có 1 thứ đã sinh ra để thỏa mãn mọi tầng lớp, mọi sở thích, mọi khả năng tài chính của lớp trẻ thời bấy giờ. Đó chính là game!
Nhắc tới game thời đó, chưa có khái niệm web game, mobile game là điều xa xỉ (thậm chí khái niệm game mobile khi ấy chỉ đơn giản là… rắn săn mồi). Anh em cũng không phải thấy những trò chơi màu mè, sặc sỡ… đồ họa thì cứ “na ná nhau” – 10 cái như 1 của game mì ăn liền bây giờ.

Cách đây hơn chục năm, trong định nghĩa của thanh niên chơi net là Đế Chế, Half Life, là Starcraft… Còn game online để chỉ mặt đặt tên những MU, Võ lâm, Gun Bound, Con đường tơ lụa, Audition… Những cái tên rất đỗi quen thuộc trong ký ức của những người đôi lúc nhớ về thời thanh xuân của mình. Đồ họa thì đơn điệu, màu sắc nhợt nhạt, vậy mà bao nhiêu năm rồi vẫn đọng lại vẹn nguyên từng đường nét trong tâm trí game thủ Việt Nam…
Ngày ấy, những đứa học sinh, những thanh niên sinh viên quen nhau, thân nhau nhờ game. Những tình bạn nảy nở từ những lần hò hét nhau đấu vài trận Đế Chế. những mối quan hệ từ ảo thành thật từ những lần giúp đỡ nhau săn boss, cho newbie vài món item…

Game online thời đó chẳng giống như bây giờ, chúng có những cộng đồng rất lớn mạnh, những forum game thủ quy tụ hàng triệu người trên mọi miền cả nước. Họ bàn tán, chia sẻ kinh nghiệm cho nhau. Họ làm rất nhiều thứ thể hiện tình yêu của mình với game từ viết, vẽ, sáng tác, ca hát… Họ tìm kiếm và phát triển những mối quan hệ của mình.

Mỗi khi 1 nhà phát hành game online tổ chức offline, thật không khó để chứng kiến game thủ đứng chật cả nơi tổ chức, tràn cả ra ngoài đường. Có ai còn nhớ tụ điểm Làn Sóng Xanh phố Chùa Bộc từng 1 thời là nơi tụ hội của mọi buổi offline lớn game online miền Bắc không? Chúng ta đã cùng ở đó, háo hức như những đứa trẻ con mong chờ kẹo – những món quà đơn giản nhưng độc đáo mang hình ảnh game mình chơi từ nhà phát hành. Sôi nổi bàn tán và bình phẩm về những thứ sắp update, những tính năng sắp ra mắt của game.
Chúng ta đã ở đó, thời kì vốn được coi là “hoàng kim” trong lịch sử phát triển game online nước nhà. Để hòa mình vào cộng đồng, để tìm những mối quan hệ “ảo” – nhưng thật không kém bất kì thứ gì cả…

Chúng ta đã ở đó, tự tay vẽ nên một bức tranh sôi nổi, ồn ào và đầy nhiệt huyết về tuổi thanh xuân của chính mình…

Hãy hỏi tất cả những game thủ thế hệ 8x, có người nào chưa từng thức đêm bên chiếc máy tính tậm tịt, cấu hình cổ lỗ sĩ? Hoặc hò hét bắn half life, hoặc “cà khịa” nhau đầy vui vẻ giữa những trận đế chế, star… Đã từng hét vang quán như 1 đứa trẻ khi nhặt được đồ excillent, hay cười tới méo xệch miệng mỗi khi cường hóa xịt mất đồ chưa? Câu trả lời chắc chắn sẽ là “rồi, và những cảm xúc đó vẫn mãi còn nguyên vẹn ở đây, chưa mất đi chút nào cả!”.

Chỉ là, lớn lên thật khắc nghiệt! Trưởng thành rồi, chúng ta còn có thể tìm lại những giây phút vô lo vô nghĩ, hứng khởi và tràn đầy hạnh phúc đến như vậy nữa không?
Tuổi học trò, có ai còn nhớ những ngày trốn tiết, hoặc được nghỉ sớm, mấy đứa hí hoáy góp tiền đấu đá với nhau vài trận PES, thua ra được vào ko? Có ai còn nhớ đôi khi đang hò hét mặt đỏ tía tai giữa quán game bé tí tẹo, bất chợt bị phụ huynh hay thầy cô “gank”, mấy đứa nhỏ khép nép lục tục kéo nhau ra khỏi quán, về nhà chắc mẩm ăn đòn tím mông, rồi ngày hôm sau lại đâu vào đấy…

Thời sinh viên, có ai còn nhớ thời điểm vài chục anh em tụ tập nơi quán net cỏ, tranh giành nhau từng chiếc máy tính. Có ai còn nhớ khi mà một trận đế chế hay star chỉ có tối đa 8 người chơi, mà có tới mười mấy người muốn thể hiện bản thân mình? Có ai còn nhớ chủ quán kêu gào rủ cả quán bắn half life xuyên đêm, tầng trên bắn với tầng dưới. Phải lấy hẳn 1 máy để làm host vì “máy yếu, đông quá giật ko bắn nổi” ko?…

Có ai còn nhớ hơn 1 nửa những đứa nhóc ấy mơ về nghề nghiệp tương lai, chẳng cao siêu như kỹ sư bác sỹ, giáo viên phi công… game thủ chuyên nghiệp thì còn là 1 cái gì đó quá xa vời. Mà chỉ đơn giản là “mở quán net” – để chơi game thỏa thích, để bao những đứa bạn của mình xả láng, để thỏa mãn đam mê của mình?

Tôi tin là chúng ta vẫn còn nhớ!
Ngày trước, chúng ta chỉ là những đứa trẻ chập chững bước vào đời, tiền chẳng có, trình độ chẳng có, chỉ có đam mê cháy bỏng, có những chiến hữu gắn bó, ko rời bỏ nhau, có những buổi tụ tập đông đủ hò hét tới lạc giọng mà chỉ cần 1 lời hẹn…

Bây giờ, chúng ta có sự nghiệp, làm ra tiền, có trách nhiệm với bản thân, có tiền bạc để sắm 1 dàn máy thật “khủng”, thật mạnh mẽ, chiến được mọi thể loại game trên đời, có những chiếc điện thoại cực xin để gọi nhau bất kỳ lúc nào…

Chỉ là, những người bên cạnh chúng ta, ngày ấy, đâu rồi?

Thanh xuân, chính là nuối tiếc!

Thanh xuân của game thủ, là nỗi day dứt khôn nguôi.

Và cả những hoài niệm…

Cùng chủ đề

Trả lời

Back to top button